hàn thiếu tha cho tôi đi
Xin cho tôi lặp lại điều này một lần nữa: Chúa không bao giờ thấy mệt khi tha thứ cho chúng ta; chỉ có chúng ta thấy mệt khi đi tìm lòng thương xót của Ngài. Là người dạy chúng ta phải tha thứ cho nhau, Đức Kitô đã làm gương: Ngài đã tha cho chúng ta bảy mươi lần bảy.
Bạn sẽ đọc truyện Hàn Thiếu, Tha mang đến Tôi Đi! của tác giả nhỏ bé Con Say Xỉn. Câu chuyện bước đầu khi Lam Thanh Trà bị chính người thân phụ của mình phân phối lấy tiền trả nợ. Cuộc sống của cô bắt đầu bước vào hồ hết ngày u buổi tối khi rơi vào hoàn cảnh tay hắn- Hàn hẹn Phong. Bạn đang xem: Truyện hàn thiếu tha cho tôi đi.
Minh Hôn Cái Đầu Anh Á , chương 8 của tác giả Mị Tinh Nhân cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Tuy nhiên, dự thảo Luật Đất đai (sửa đổi) không quy định hình thức cầm cố đối với bất động sản, mà chỉ có hình thức thế chấp bất động sản. Theo đó, các ngân hàng tỏ ra lo ngại sẽ có khoảng trống pháp lý về vấn đề này nên đã đề nghị cơ quan soạn thảo
Trạng thái: Đang ra. Bạn đang đọc truyện Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! của tác giả Bé Con Say Xỉn. Câu chuyện bắt đầu khi Lam Thanh Trà bị chính người cha của mình bán lấy tiền trả nợ. Cuộc sống của cô bắt đầu bước vào những ngày u tối khi rơi vàotay hắn- Hàn Hứa Phong.
upholunrei1976. "Lam Thanh Trà, mau mở cửa ra. Nếu còn không mở cửa thì hậu quả thế nào tôi cũng không dám chắc đâu." Hàn Hứa Phong lấy hết phần kiên nhẫn cuối cùng, gằn lên từng lại cơn thịnh nộ của hắn vẫn là một bầu không khí im lặng, Hàn Hứa Phong hết kiên nhẫn, xoay người tiến đến gần chiếc tủ gỗ gần đó, hắn mở hộc tủ nhỏ, lấy ra một chùm chìa khóa."Cạch" cánh cửa bị một lực lớn của cánh tay đẩy mạnh, cửa mở toang ra, va vào phần bên hông của bức tường trong nhà tắm, tạo ra một âm thanh vô cùng Hứa Phong nhìn cô gái trước mặt, trên người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm. Đôi mắt nhìn anh đầy vẻ đề phòng."Cô bị điếc à?" Hàn Hữu Phong vẫn chưa nguôi giận, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên có người không phục tùng mệnh lệnh của Trà vẫn không nói gì, nhìn chằm chằm Hàn Hứa Phong một hồi lâu, hắn ta cũng không có động tĩnh gì, cứ thế nhìn Thanh nhiên Thanh Trà dùng hết sức lực, đẩy Hàn Hứa Phong sang một bên, định lao thẳng ra bên ngoài."Lam Thanh Trà, cô dám." Cơn giận đến đỉnh điểm, Hàn Hứa Phong nắm được cánh tay trái của Thanh Trà, ép sát cô vào tấm gương lớn trong phòng tắm."Muốn chống đối tôi? Chán sống rồi à?""Anh định làm gì tôi?" Giọng Thanh Trà đầy sợ hãi và bất lực."Muốn thế nào?" Hàn Hứa Phong nói như thì thầm, từng chữ nhả ra mang theo vài phần ma mị."Cầu xin anh, thả tôi ra đi. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?" Thanh Trà nhắm chặt mắt, miễn cưỡng van xin Hứa Phong dùng tay phải nắm lấy hai cổ tay của Thanh Trà, vòng qua đầu, cố định ở một chỗ. Tay còn lại bóp chặt cằm của cô, nâng lên."Tại sao tôi lại tha cho cô? Không phải tôi từng nói hành hạ cô khiến tôi hạnh phúc sao?" Hàn Hứa Phong cười cợt nhã."Đồ điên, anh giết tôi đi.""Giết cô thù được gì? Nhìn cô đau khổ mới thích."Hàn Hứa Phong vừa dứt lời, tay trái liền buông cằm của Thanh Trà ra, tiến tới mép gấp của chiếc khăn tắm, tháo ra. Chiếc khăn theo lẽ tự nhiên rơi xuống, để lộ thân thể trắng nõn nà, chằng chịt những vết sưng đỏ."Hàn Hứa Phong, buông tôi ra." Thanh Trà liên tục gào thét, thế nhưng hắn vẫn chẳng quan Hứa Phong dùng răng cắn mạnh vào cổ Thanh Trà, tiếp đến là phần xương quai xanh và phần nhủ hoa đang nhô ra. Thanh Trà hô hấp không đều, đến cuối cùng không còn sức giằng co, van xin. Hàn Hứa Phong được đà, buông hai tay cô ra, một tay xiết chặt bả vai cô, tay còn lại bóp mạnh một bên bầu ngực của Thanh Trà, thật không nhìn ra có chút nào là thương hoa tiếc ngọc!Thanh Trà bất lực, chỉ biết đạp đạp hai chân phản kháng yếu ớt. Thừa lúc Hàn Hữu Phong ngồi xuống, định chạm vào phần tư mật của cô, Thanh Trà vội dùng hết sức thúc đầu gối vào mặt hắn, khiến hắn một phen đau điếng."Đồ tiện nhân." Hàn Hứa Phong tát Thanh Trà một cái, bỏng rát. Cô mất đà ngã về phía sau, đập đầu vào thành bồn tắm, máu chảy liên hồi, Thanh Trà bất tĩnh."Hàn Hứa Phong, con làm gì vậy?" Hàn phu nhân xong vào, bà đã đứng ngoài nghe ngóng động tĩnh đã rất lâu, nghĩ rằng đã quá giới hạn nên liều mình xông vào."Hũm, Hàn phu nhân nay còn có nhã hứng quản cả chuyện của tôi ư?" Hàn Hứa Phong nói, trên miệng nở một nụ cười cợt nhã."Hứa Phong, con mau dừng lại đi. Con bé này nó vô tội." Hàn phu nhân lo lắng."Vô tội, vậy ai là kẻ có tội? Bà ư? Hay thằng khốn kia." Hàn Hứa Phong rướn mày, chất vấn Hàn phu nhân."Ta...ta xin con đấy, mọi việc để nói sau được không? Bà Năm mau gọi bác sĩ.""Không được gọi. Nếu ai dám gọi bác sĩ thì cuốn gói khỏi Hàn gia đi." Hàn Hứa Phong tuyên bố chắc nịch.
Trần Vĩ đã về, Hàn Hứa Phong vẫn ngồi dưới phòng đọc sách, mãi đến khuya mới lên mở nhẹ cửa, đèn trong phòng vẫn sáng. Thanh Tố đang ngồi trên ghế bấm điện thoại, cô thấy Hàn Hứa Phong liền bỏ điện thoại xuống bàn.“Khuya rồi sao không đi ngủ?” Giọng Hàn Hứa Phong khàn khàn, hắn tiến lại ngồi kế bên cô.“A, tôi là chờ anh.”Hàn Hứa Phong bất giác mĩm cười, cô gái này là đang quan tâm hắn sao.“Tôi đi tắm đã, em ngủ trước đi.”“Hứa Phong, tôi đi pha nước ấm giúp anh nhé, tắm khuya dễ bị cảm lạnh.” Thanh Trà bỗng cảm thấy lo lắng cho hắn, từ lúc Hàn Hứa Phong trở về nhà sắc mặt đã không tốt, sau khi nói chuyện với Trần Vĩ lại trông càng mệt khẽ ừ một tiếng rồi ôm chặt lấy Thanh Trà, khuôn mặt tì lên đôi vai bé nhỏ của cô.“Ngoan, ngồi yên một lúc thôi.” Thanh Trà bị ôm bất ngờ liền có chút khó chịu nhưng rồi cũng ngồi yên để mặc hắn ôm, bàn tay khẽ đưa lên đặt trên sống lưng cô một lúc lâu khiến hắn như lấy lại được năng lượng, những mệt mỏi cũng dần tiêu biến.“Tôi đi pha nước nhé.” Thanh Trà đứng dậy đi vào phòng tắm xả nước vào bồn, cô điều chỉnh nhiệt độ phù hợp để nước không quá Hứa Phong cũng theo cô vào, hắn đóng nhẹ cửa phòng tắm rồi thản nhiên ૮ởเ φµầɳ áo trước mặt Trà thấy vậy liền quay mặt đi chỗ khác, thái độ vô cùng ngượng ngùng.“Ngại cái gì, cũng đâu phải là lần đầu tiên em thấy.”Nghe Hàn Hứa Phong nói vậy Thanh Trà càng ngại hơn, cô lúng túng nói lắp ba lắp bắp.“Hứa Phong… nước được rồi… tôi ra ngoài đây.” Thanh Trà định mở cửa đi ra thì bị Hàn Hứa Phong kéo lại.“Hôm nay tôi mệt, mát xa giúp tôi.”Thanh Trà do dự một hồi rồi gật nhẹ Hứa Phong ngồi vào bên trong bồn tắm, hắn lấy một ít sữa tắm xoa lên cơ thể. Hắn nhắm mắt, tận hưởng cảm giác làn nước ấm thâm vào trong da thịt. Thanh Trà mát xa trên vùng trán Hàn Hứa Phong, đôi tay bé nhỏ mềm mại của cô di chuyển khắp khuôn mặt Hứa Phong thả lỏng người, tận hưởng cảm giác dễ chịu này.“Ở vai nữa.”Thanh Trà liền di chuyển xuống vùng vai,xoa Ϧóþ vô cùng nhịp nhàng, ánh mắt cô lâu lâu lại chạm vào vùng иgự¢ rắn chắc của hắn khiến cô hơi ngượng ngùng.“Ở cùng với người khác vui đến thế sao?”“Hả” Thanh Trà khẽ giật mình theo quán tính, cô không nghe rõ lời hắn nói lắm.“Tôi nói là ở cùng với người khác vui vẻ đến thế sao, em xem lúc ở bên tôi, tới một nụ cười cũng gượng.” Hàn Hứa Phong thở dài, ở cạnh hắn cô lại căng thẳng đến thế.“Không có.” Thanh Trà nói lí nhí, hắn là đang ám chỉ lúc tối cô ở cùng Hàn phu nhân và Trần Vĩ sao.“Chỉ là Trần Vĩ anh ấy kể chuyện hài, khiến mọi người cười thôi.” Cô giải thích Hứa Phong xoay qua kéo Thanh Trà về trước mặt hắn, cô mất đà liền ngã vào bồn tắm, cả người ướt nhẹp, cũng may hắn đỡ cô nên không bị va vào thành Hứa Phong đặt tay lên hai gò má cô, chỉnh cho khuôn mặt cô đối diện mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau."Sau này không được thoải mái cười với tên đàn ông khác, hiểu chưa?" Giọng nói hắn vô cùng nghiêm túc, khẩu ngữ mang theo vài phần đe Trà liền gật đầu một cách dứt khoát, tim cô bỗng đập mạnh thình thịch. Hàn Hứa Phong là đang ghen ư?Hàn Hứa Phong mĩm cười thỏa mãn, nhìn Thanh Trà lúc này như chú mèo con vô cùng ngoan ngoãn. Hắn bất giác đặt nụ hôn lên môi cô, nhẹ nhàng, thuần thục. Dường như hắn bắt đầu nghiện hôn cô gái nhỏ này Hứa Phong tắm xong thì Thanh Trà cũng ướt nhẹp người. Cô thay bộ đồ khác rồi ra sấy khô tóc cho người cuối cùng cũng đi ngủ. Hắn ôm lấy cô, để cô nằm trong vòng tay của hắn. Khuôn mặt cô vùi vào vào vòm иgự¢ ấm áp, tuy có chút ngại ngùng nhưng Thanh Trà lại cảm thấy vô cùng bình yên. Có phải cô đã lỡ thích hắn rồi không? Thanh Trà liền lắc đầu, sao cô lại có cáo suy nghĩ vớ vẩn này được chứ. Hắn với cô, mãi mãi là không thể!
Trần Vĩ và Sam Tố vẫn luôn đứng ở bên ngoài xem động thái. Hai người họ vừa thấy Hàn Hứa Phong đi ra thì vội vào, Thanh Trà vẫn ngồi bất động trên ghế.“Thanh Trà, cậu không sao chứ? Hàn Hứa Phong đó nói gì với cậu? Hắn ép cậu quay trở về à.” Sam Tố nóng ruột nên hỏi dồn dập. Thanh Trà vẫn im Vĩ thấy mấy tờ giấy bị xé ở trên bàn liền cầm lên xem, anh thấy vô cùng bất ngờ, thì ra giữa hai người họ đã có một bản hợp đồng.“Thanh Trà, chuyện này là như thế nào vậy?”Sam Tố nhìn qua Trần Vĩ, cô bây giờ mới để ý đến mấy tấm giấy kia bèn lấy lại từ tay anh rồi lật lật ra xem.“Thanh Trà, bản hợp đồng này bị hủy rồi à?”Thanh Trà gật nhẹ đầu một cái.“Thế thì tốt quá. Xem như tên Hàn Hứa Phong đó vẫn còn tính người.” Sam Tố ôm chầm lấy Thanh Trà. Cô vui vì cuối cùng Thanh Trà đã được trả lại tự do, từ giờ về sau cũng không cần nhìn sắc mặt hắn mà sống Trà khẽ run lên, cảm nhận được có chút kì lạ, Sam Tố liền buông cô ra.“Thanh Trà à, đây không phải chuyện vui à? Sao trông cậu lại thẩn thờ như vậy?”Cô thở nhẹ, cố lấy lại bình tĩnh rồi nở một nụ cười.“Ừ, đúng là chuyện vui. Chỉ là tớ hơi bất ngờ thôi.”Trần Vĩ nhìn sắc mặt Thanh Trà, rõ là cô đang che dấu tâm tư của mình. Anh có thể cảm nhận được chút thất vọng trên khuôn mặt cô, có lẽ là vì Thanh Trà vẫn rất yêu Hàn Hứa Phong.“Có thật là em muốn đoạn tuyệt với Hứa Phong không?” Trần Vĩ khẽ Tố cau mày nhìn anh, Thanh Trà còn chưa đủ đau khổ sao, Trần Vĩ lại hỏi như vậy là có ý gì chứ.“Vâng.” Thanh Trà chỉ đáp lại vỏn vẹn một chữ.“Chúng ta đi ra ngoài đi, em muốn chúc mừng cho chuyện này.” Thanh Trà cười, cô chỉ là đang tìm cớ để Sam Tố và Trần Vĩ thôi lo lắng cho mình.“Được, vậy để anh khóa cửa phòng rồi xuống lấy xe.” Nhìn Thanh Trà như vậy anh cũng không muốn ép cô. Có lẽ cô vẫn cần thời gian để suy nghĩ cho mọi chuyện. Trần Vĩ bỗng có chút đau lòng thay hắn. Hàn Hứa Phong không phải là người dễ buông, vậy mà lần này hắn lại quyết định nhanh chóng đến vậy. “Cậu cũng khóa cửa rồi xuống nhé. Tớ xuống dưới đợi trước.” Cô quay qua nói với Sam Trà đi dọc trên vỉa hè trước tòa chung cư, chợt cô nhìn thấy bên đường bán kem socola. Cô nhớ lại lần đầu ăn kem cùng Hàn Hứa Phong rồi bất giác mĩm Trà định băng sang đường, cô muốn mua kem để cẩn thận quan sát xe từ đằng xa rồi mới sang, nhưng vừa đi đến nửa đường thì nghe thấy tiếng xe mô tô ùn ùn tới, hình như là tiến thẳng về phía cô.“Thanh Trà cẩn thận.” Trần Vĩ hoảng hốt vô cùng, anh vội chạy từ đằng xa Trà cũng giật thót mình, cô trợn tròn mắt nhìn lại phía chiếc xe mô tô, đôi chân không sao bước nhắm mắt mặc kệ cho số có ai đó ôm chặt cô từ đằng sau, rồi hai người họ lăn hai ba vòng dưới mặt đường. Cô cũng không cảm thấy đau đớn, chiếc xe chạy qua sát với cô, chỉ một chút nữa có lẽ cô không còn mạng để giữ tiếng rên rỉ nhẹ. Là ai chứ? Không lẽ là Trần Vĩ đã cứu cô.“Em không sao chứ?” Giọng nói của Trần Vĩ vang ngước mặt lên nhìn, anh đang đứng trước mặt cô, vậy người đang ôm cô là ai?“Em không sao. Trần Vĩ, giúp em đỡ người này lên đi. Hình như là bị thương rồi.”Trần Vĩ bây giờ mới để ý người kia, nhưng sao lại có vẻ quen đến vậy.“Hứa Phong.” Anh ngạc nhiên, không phải hắn về rồi Trà nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Hứa Phong bị trầy vài chỗ, rơm rớm máu, chỗ vải ở hai khuỷu tay cũng rách toạc, máu chảy ra ướt đẫm bả vai cô. Hắn thi thoảng rên rỉ vài tiếng, thần thái nửa mê nửa tỉnh.“Hứa Phong, anh có sao không?” Trái tim Thanh Trà thắt lại, sao hắn lại ngốc nghếch như thế, đến tính mạng mình cũng không cần Hứa Phong nhìn cô mĩm cười, khóe miệng hắn giật giật, có lẽ vì đau quá mà hắn không nói được câu nào, sau đó thì ngất lịm đi.“Hứa Phong, anh đừng làm em sợ mà.” Thanh Trà lay lay hắn, cô khóc nức nở.“Một chiếc xe cấp cứu đến trước chung cư A.” Trần Vĩ nhanh chóng gọi cho bên bệnh viện.“Để anh sơ cứu cho cậu ấy đã.”Trần Vĩ điềm tĩnh làm từng thao tác một cách cẩn thận nhất. Anh cầm máu, cố định lại vết thương trên tay hắn. Trần Vĩ nhìn cánh tay bên phải của hắn, nếu dự đoán không nhầm thì có lẽ bị gãy Trà ngồi bên nhìn một cách bất lực, trong lòng không ngừng tự trách bản thân. Nếu như cô không băng sang đường mua kem thì Hàn Hứa Phong có lẽ không gặp chuyện xui xẻo Tố đi xuống bên dưới, cô nhìn quanh không thấy Trần Vĩ và Thanh Trà đâu, lại thấy một đám đông nên tò mò đến xem.“Hai người bị sao thế?” Sam Tố hốt hoảng chen vào trong đám đông.“Bọn anh không sao. Ban nãy Thanh Trà suýt nữa bị một chiếc xe tông trúng, may mà có Hàn Hứa Phong.”Tiếng xe cấp cứu đến, mọi người tản ra để xe đi vào. Trần Vĩ giúp các nhân viên y tế đưa Hàn Hứa Phong lên xe.“Em cũng muốn đi.” Thanh Trà vội nói. Cô dù biết không giúp được gì nhưng vẫn muốn ở bên cạnh hắn lúc Vĩ gật đầu, trước khi cùng Thanh Trà lên xe cấp cứu, anh dặn Sam Tố cũng đừng quá lo lắng, chờ khi nào về sẽ kể chi tiết cho cô nghe.
“Chú Vu, cháu ra đằng kia ngồi nghỉ một lát.”“Vâng tiểu thư, tôi sẽ ở đây đợi người.”Thanh Trà dậy sớm để chạy bộ quanh công viên, bây giờ đã thấm mệt, cô ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi một nay chính là giỗ cha Hàn Hứa Phong. Mới từ sáng sớm, hắn đã đích thân đưa Hàn phu nhân đi chuẩn bị những thứ cần thiết để cúng giỗ.“Meo..meo..”Thanh Trà khẽ giật mình, cô thấy nhột nhột ở dưới cổ chân liền cúi xuống nhìn.“Ôi, dễ thương quá.”Không biết từ đâu chui ra một con mèo ba tư với bộ lông dài trắng muốt và cặp mắt xanh biếc. Nó mặc một cái áo màu đỏ cùng một chiếc chuông nhỏ trên cổ trông vô cùng quý phái.“Chắc là em bị lạc chủ đúng không?” Thanh Trà bế con mèo lên, nó có vẻ dễ dãi và rất quấn khẽ vút ve bộ lông của nó, khuôn mặt thích thú vô cùng. Hẳn là nó phải được chủ nhân chăm sóc kĩ lắm mới được như thế này.“Cô gái, con mèo đó là của tôi.”Một nam nhân đeo cặp mắt kính đen tiến lại chỗ cô, dáng vẻ vô cùng khẩn trương.“Thật ngại quá, tôi thấy nó dễ thương nên mới nựng một chút thôi.”“À, cô đừng hiểu nhầm. Ban nãy tôi không cẩn thận để nó đi lạc, cảm ơn cô đã giữ nó lại.”Thanh Trà khẽ gật đầu, ban nãy cô còn tưởng hắn nghĩ cô là kẻ ăn trộm mèo nữa.“Bảo Bảo, mau qua đây.” Hắn ta đưa tay vẫy vẫy con mèo, nó liền chạy sang đó.“Tên nó là Bảo Bảo à, trông nó đáng yêu quá.”“Đúng vậy, con mèo này chính là bảo bối của ông chủ tôi. Bình thường nó ít khi tiếp xúc với người lạ lắm nhưng không hiểu sao lại chịu cho cô bế. Cũng may là có cô, nếu không để lạc mất Bảo Bảo tôi cũng không biết ăn nói sao với ông chủ nữa.”Hắn ta cúi đầu bày tỏ sự cảm kích rồi bế con mèo rời đi, cô cũng trở lại xe của quản gia Vu để trở về Hàn cách chổ đó không xa, một người đàn ông đã chứng kiến hết mọi chuyện.“Cậu chủ, Bảo Bảo về rồi, thật may là có cô gái kia.”“Ừ.” Người đàn ông kia đón Bảo Bảo từ tay tên vệ sĩ, khẽ vút ve bộ lông của nó, trên khuôn mặt còn nở một nụ cười ma mị.“Duyên thật.”Hắn liền rút điện thoại ra gọi cho một người khác.“Hạ Thư Yến, tôi gặp được cô gái kia rồi.”…Thanh Trà trở về Hàn gia liền giúp Hàn phu nhân chuẩn bị bàn cúng, trên dưới Hàn gia cũng tất bật chuẩn bị để tất cả được chu toàn, mọi thứ xong xuôi thì cũng gần người trên dưới Hàn gia đều ăn mặc trang nghiêm, theo sau Hàn phu nhân cùng hắn và cô đốt nén nhang dâng lên vị cố lão người thân tín với Hàn lão gia khi còn sống cũng đến, họ đều là những người có tiếng tăm trên thương sĩ Kim kể từ chuyện xảy ra hai năm trước, ông chỉ có thể gửi hoa và trái cây đến, tuyệt nhiên không có mặt mũi để xuất nghi thức và thủ tục xong xuôi thì cũng xế chiều, tiễn khách trở về, ai nấy trong Hàn gia cũng thấm mệt.“Người thấy mệt thì trở về phòng nghỉ đi.”Hàn phu nhân rót một tách trà để uống, tiện tay rót luôn cho Thanh Trà.“Con uống đi, là trà tâm sen.”Cô nhấm nháp từng ngụm trà, đúng là nó có thể giúp giảm chút căng thẳng.“Lúc nãy ở đây chắc là đông vui lắm nhỉ?”Trước cửa chính Hàn gia có một người thanh niên ung dung đi vào, Thanh Trà cũng đang ngồi cũng bị làm cho bất ngờ, cô quay lại đằng sau trà trên tay Hàn phu nhân rơi xuống đất, bể toang, cũng may là nước trà không quá nóng. Sắc mặt bà trở nên khó coi vô cùng, bà định nói gì đó nhưng không rặn ra thành tiếng được. Bà Năm đứng gần đấy cũng há hốc mồm, như là không thể tin vào mắt mình nữa.“Mẹ, có chuyện gì thế?”Hàn Hứa Phong đi từ trên cầu thang xuống liền nghe thấy âm thanh của chiếc tách vỡ.“Hàn Hứa Phong, lâu rồi không gặp.”“Mày….”Đôi tay Hàn Hứa Phong xiết chặt thành nắm đấm, đôi mắt trở nên đục ngầu đáng sợ. Thanh Trà có thể nhìn rõ những đường gân hằn rõ trên gương mặt hắn, cô cũng chưa bao giờ thấy hắn tức giận như cuộc tên kia có lai lịch như thế nào?“Sao vậy? Nhìn thấy em trai của mình có nhất thiết phải bày ra cái bộ mặt hung hãn thế không?”Em trai ư?’ Nếu nói thế không lẽ đây chính là Hàn Thẩm Quân?Hắn ta đột nhiên nhìn chằm chằm cô đầy đầy soi mói, Thanh Trà vô thức lùi về phía sau, cô nép sau lưng Hàn Hứa Phong. Lí trí cô mách bảo rằng người kia xuất hiện ở đây nhất định không có chuyện gì tốt vậy, người kia chính là Hàn Thẩm Quân, em trai hắn. Nếu nói Hàn Hứa Phong giỏi châm trọc người khác, thì Hàn Thẩm Quân còn biết cách làm người khác phải điên tiết lên gấp trăm lần.“Cô là Thanh Trà à? Chị em sinh đôi nhỉ, chẳng trách giống Mễ Ly đến vậy.”“Làm sao hắn lại biết mọi chuyện rõ ràng đến thế chứ, chuyện này không phải có rất ít người biết sao?” Thanh Trà thầm nghĩ, tự nhiên cô có một cảm giác bất an.“Cút.” Hàn Hứa Phong gằn lên, sức chịu đựng của hắn đã sắp đạt đến giới hạn.“Hôm nay không phải giỗ ông ta sao? Tôi chỉ là muốn về để thắp một nén nhang thôi mà. Làm như vậy mới là một đứa con có hiếu, phải không mẹ kính yêu của con?”Tay Hàn phu nhân run run, từ nãy đến giờ bà vẫn chưa nói được câu nào, chỉ đứng chôn chân ở một chỗ.“Con về đây làm gì? Con nghĩ ở đây sẽ có người chào đón con sao?” Giọng bà run run, khó khăn lắm mới nói tròn trĩnh được cả Thẩm Quân cười khẩy, khuôn mặt vênh lên lộ vẻ bất cần.“Cũng không biết ai mới là con ruột của bà.”“Tao bảo mày cút khỏi đây, bị điếc à.” Hàn Hứa Phong cầm bình trà trên bàn, không hề kiêng dè mà ném thẳng về phía Hàn Thẩm ta nhanh chân lùi về phía sau, cũng xem như tránh được cú ném của Hàn Hứa Phong. Bình trà rơi xuống đất bể toang, âm thanh của những mảnh xứ vỡ vụn nghe rất chối tai. Mọi người đều bị một phen giật mình.“Con mau đi đi, đừng để Hứa Phong nổi giận.”“A, rốt cuộc bao năm trôi qua thì bà cũng chỉ quan tâm đến cảm xúc của hắn ta. Hàn phu nhân của Hàn gia, bà đã bao giờ lo cho đứa con ruột này bằng hắn chưa? Hắn đánh tôi phế một tay, món nợ này tôi nhất định sẽ trả.”“Nếu không phải vì mẹ cầu xin thì đừng nói là cánh tay kia, đến mạng của mày cũng không còn đâu.”“Nếu vậy tôi phải cảm ơn bà ấy à.”“Mau cút đi, cút khỏi đây cho ta.” Hàn phu nhân tức giận bừng bừng, huyết áp lên cao, bà ngã phịch ra ghế.“Phu nhân bớt giận.” Bà Năm vội đỡ lấy bà.“Mẹ, người có sao không?” Hàn Hứa Phong và Thanh Trà cũng vội chạy đến.“Tức giận như thế làm gì? Bảo trọng sức khỏe, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”Hàn Thẩm Quân quay người bỏ đi mất. Mọi người đợi khi Hàn phu nhân bình tĩnh lại rồi đỡ bà vào trong phòng nghỉ ngơi.
hàn thiếu tha cho tôi đi